Trạng nguyên Vũ Duệ người làng Trình Xá, huyện Sơn Vi, vốn con nhà làm ruộng.
Thuở nhỏ, cha mẹ ra đồng, ông cùng lũ trẻ lấy đất nặn một con voi con, gắn bướm vào làm tai, ghim đỉa vào làm vòi, bắt bốn con cua đội bốn chân cho nó đi. Có người khách đòi nợ đến cổng, hỏi cha đi đâu, ông nói:
-Cha tôi đi giết người.
Hỏi mẹ đi đâu, ông nói:
-Mẹ tôi đi làm sống người.
Khách lấy làm lạ hỏi; ông đòi có thưởng mới nói.
Khách bảo:
-Mày không giấu ta, ta sẽ xóa nợ cho nhà mày.
Ông đưa nắm đất nát, bắt phải in tay vào làm tin. Khách cũng gượng in.
Ông mới cười mà nói:
– Cha tôi đi nhổ mạ, còn mẹ tôi đi cấy lúa.
Khách rất khen ngợi ông có khiếu tinh quái. Sau khách lại đến đòi nợ, ông giơ nắm đất ra làm tin. Khách không nói sao được nữa, khuyên người cha nên cố cho ông đi học, và xin lấy món tiền nợ ấy để đỡ dầu đèn.
Niên hiệu Hồng Đức năm thứ 21 (1490) ông đỗ đầu thiên hạ, làm quan đến Ngự sử đài Đô ngự sử.Gặp khi trong nước có nhiều biến cố, ông theo vua Chiêu Tông chạy vào Thanh Hóa. Quyền thần Mạc Đăng Dung đem quân đón về, ông mắng chửi tàn nhẫn, rồi mang cả quả ấn ngự sử gieo mình xuống cửa bể Thần Phù, tự tử.
Khi tiên triều trung hưng, ấn Ngự sử đúc mãi không thành, bèn sai phường chài lặn xuống cửa bể ấy mò tìm. Người lặn xuống thấy ông vẫn đội mũ mặc áo như sống. Tính từ khi ông mất, đã hơn sáu mươi năm. Bấy giờ mới đưa về huyện Sơn Vi táng.
Nguồn: Tang Thương Ngẫu Lục-Phạm Đình Hổ